Cho con nỗi nhớ không rời
Cho con ấm cả chân trời nắng lên
Ngày về tóc mẹ bạc thêm
Mong con chân cứng đá mềm phương xa
Đôi khi nhìn ráng chiều tà
Chừng như thấp thoáng quê nhà nhớ thương
Nhớ thương xin được hát thầm
Lời ru của mẹ ngàn năm mãi còn
Ngôn ngữ trần gian như túi rách
Đựng sao đầy hai tiếng Mẹ Yêu
Với tay con níu thời gian
Thời gian lặng lẽ bay vào hư vô
Một lạy này xin được tạ lỗi ngày xưa con bất hiếu
Đã từng làm mẹ khóc như mưa
Từng làm mẹ khổ ngày xưa, trăm ngàn lạy cũng chưa vừa ơn mẹ
Năm xưa tôi còn bé
Mẹ tôi đã qua đời
Lần đầu tiên tôi hiểu
Thân phận trẻ mồ côi
Quanh tôi ai cũng khóc
Im lặng tôi sầu thôi
Mặc dầu nước mắt chảy
Là bớt khổ đi rồi
Độ nhỏ tôi không tin
Người thân yêu sẽ mất
Hôm ấy tôi sững sờ
Và nghi ngờ trời đất
Từ nay tôi hết thấy
Trên trán mẹ hôn con
Những khi tôi phải đòn
Đau lòng mẹ la lại
Kìa nhà ai bên cạnh
Mẹ con vỗ về nhau
Tim mẹ tôi không thấy
Lúc buồn biết trốn đâu
Hoàng hôn phủ trên mồ
Chuông chùa nhẹ rơi rơi
Tôi biết tôi mất mẹ
Là mất cả bầu trời
(Xuân Tâm)
Phương trời này con ngậm ngùi rơi lệ
Đức cù lao muôn một trả chưa xong
Lá ngô lay ở bờ sông
Bờ sông vẫn gió người không thấy về
Xin người hãy trở về quê
Một lần cuối, một lần về cuối thôi
Về thương lại bến sông trôi
Về buồn lại đã một thời tóc xanh
Lệ, xin giọt cuối để dành
Vương trên mộ mẹ nương hình bóng cha
Mẹ có nghĩa là mãi mãi
Là cho đi không đòi lại bao giờ
Mẹ có nghĩa là duy nhất
Một bầu trời, một mặt đất, một vầng trăng
Mẹ có nghĩa là tình yêu
Mẹ có nghĩa là sự sống, là hạnh phúc
Nhưng chỉ một lần mẹ không ngăn con khóc
Là khi mẹ không thể nào lau nước mắt cho con
Là khi mẹ không còn,
hoa hồng đỏ, từ đây hoa trắng
Tôi không khóc khi cài hoa trắng
Vì trong hoa tôi thấy mẹ tôi cười