Đó là nàng ( chị gái tôi )
Khả năng nấu nướng của mình gói gọn trong 4 chữ “vàng”: luộc – kho – xào – rán.
Còn nàng khác hẳn. Nàng khéo tay và có tài lẻ. Nàng biết thêu thùa và vẽ áo dài và đã từng kiếm tiền từ hai nghề này. Đến khi lấy chồng, chồng nàng phân công công tác cho nàng là nấu ăn, chăm con và học vẽ tranh. Hình như do chồng nàng kén ăn ( thích ăn ngon ) nên từ khi lấy chồng tay nghề nấu nướng của nàng ngày càng thiện chiến.
Phàm những người dở nấu và ngại nấu như mình thì yêu cầu món ăn chỉ cần vệ sinh và đủ chất, còn nàng thì không. Món nàng nấu chế biến cầu kỳ ( đầy đủ gia vị ), trình bày đẹp mắt ( tỉa rau củ trang trí ) và rất chịu khó đổi món ( đáp ứng khẩu vị của anh xã nhà nàng ). Tủ lạnh và tủ bếp nhà nàng như một siêu thị thu nhỏ. Gi gỉ gì gi cái gì cũng có. Một lần rỗi việc mình mở tủ lạnh ba tầng nhà nàng ra đếm xem có bao nhiêu thứ trong đó. Mình đếm đến con số 30 mà vẫn chưa hết, mình chán chả đếm nữa ( đấy là chưa đếm ở tủ bếp ). Đại đa số trong đó là gia vị để chế cho các món ăn. Ví dụ 10h đêm mà đưa nàng cái giò heo kêu nàng nấu giả cầy hay con cá chép kêu nàng kho dưa riềng là tủ gia vị của nàng đáp ứng được ngay. Nàng còn tự nuôi mẻ và muối măng chua với mắc mật để chuyên trị món cá ( chồng nàng là tín đồ của cá ). Nàng thích làm bánh và làm bánh bao rất ngon.
Mỗi lần đi ăn món Huế, Bê và Thỏ rất thích bánh bột lọc. Mỗi đứa 2 đĩa mà chẳng thấm tháp gì ( 30k / đĩa ). Nàng thì thào với mình ở quán: “Có một dúm bột và vài con tôm. Dễ làm lắm, hôm nào tao và mày làm cho chúng nó ăn chán thì thôi”. Và ngày đó cũng đến vào sáng hôm qua. Nàng làm bánh bột lọc nhân thập cẩm vì “con Bê không thích ăn tôm”. Nhân thập cẩm của nàng gồm thịt, tôm, củ đậu, nấm hương, mộc nhĩ và hành hương. Trong khi nàng nhồi bột thì mình làm nhân ( dưới sự chỉ đạo gắt gao của nàng ). Nào là thịt phải bằm nhỏ, tôm bóc vỏ rồi xắt hạt lựu to. Các loại nấm, củ đậu và hành hương xắt nhuyễn. Đầu tôm luộc lên, giã ra lọc nước để làm nước chấm . Túi bột năng sau nửa tiếng dưới bàn tay thoăn thoắt của nàng đã biến thành 1 cục bột mềm dẻo mịn và tròn xoe như được đúc từ khuôn. Nhồi bột cần có kinh nghiệm và khéo léo. Nước nhồi bột là nước nóng già ( không được quá nóng hay quá nguội ), chế nước từ từ và nhào nhanh tay không thì bột bị vón cục và chai bột. Bột nhào xong không được quá khô hay quá nhão. Lâu nhất là công đoạn nặn bánh và luộc bánh. Nặn bánh cần khéo léo ( cái này đương nhiên là độc quyền của nàng ) còn mình thì luộc bánh, giống luộc rau. Bánh nổi lên là chín, vớt ra thả ngay vào tô nước lạnh ( có vài viên đá ) để khi xếp bánh ra đĩa bánh không bị dính vào nhau. Hai chị em hì hụi 2 tiếng mới xong. Oải . Mình làu bàu với nàng: “ Chả biết có rẻ hơn ăn ở nhà hàng không mà nhiều công quá, cầu kỳ quá. Em thấy cứ xào nhân lên cho ra đĩa, luộc bột ( không có nhân ), khi ăn cắn 1 miếng bột và xúc 1 muỗng nhân. Vào bụng cũng giống nhau hết. ( Hehehe, là mình nói cho sướng miệng thế thôi chứ đời nào nàng chịu )”.
Phần thưởng
11h30 cả nhà có một món ăn “giản dị” duy nhất BÁNH BỘT LỌC NHÂN THẬP CẨM.
Khi Bê ăn mình hỏi Bê: “Có ngon như nhà hàng không con?”
Bê sung sướng: “Dạ, không phải ngon mà là quá ngon. Tuần sau cô Phỗng làm cho con món này nữa nha.”
Oạch. Cô chịu, cô chỉ là tay sai của mẹ con. Cô mà độc lập tác chiến thì con chỉ có nước ăn bột luộc và nhân xào. Mà có khi cô không qua được khâu nhồi bột ấy chứ!
Bê - Misa - Thỏ và nàng