Thứ Ba, 13 tháng 10, 2009

Hương hoa sữa = mùi rau quả chín

Nhắc đến hoa sữa người ta hay liên tưởng đến Hà Nội. Tớ chẳng phải người Hà Nội và cũng chẳng sống ở Hà Nội nhưng trong cuộc sống hàng ngày tớ vẫn hay gặp hoa sữa.


 Ở HP, trước cửa nhà bố mẹ chồng có trồng cây hoa sữa. Hơn tám năm lấy chồng và cũng từng ấy lần về HP thăm bố mẹ ( mỗi lần tối đa là nửa tháng ), chẳng lần nào về trùng với mùa hoa nở nên ấn tượng của tớ về cây hoa sữa này là mỗi năm thấy nó cao thêm.


Còn ở quận 4 nơi tớ chuyển về sống sau khi theo chồng bỏ cuộc chơi tớ thấy có 2 nơi trồng hoa sữa. Một là công viên Tôn Thất Thuyết nằm bên bờ kinh Tẻ,  trồng dăm cây hoa sữa. Mỗi sáng, mỗi chiều tớ đều đi qua đây vì đây là đường tớ đi làm. Hai là công viên  Khánh Hội gần nhà tớ. Kể ra công viên này giống một khu phức hợp (gồm sân tennis, hồ bơi, siêu thị, sân đá bóng, bãi cho thuê để xe hơi, nhà thiếu nhi quận 4…) hơn là một công viên vì lượng cây xanh ít ỏi và cây chưa lớn lắm nhưng ở đây cũng có dăm cây hoa sữa. Tối qua khi rước Thỏ từ nhà cô giáo, trên đường về Thỏ ríu tít kể  mẹ nghe chuyện trường chuyện lớp, đúng lúc đó 2 mẹ con đi qua công viên Khánh Hội hương hoa sữa ngào ngạt Thỏ khựng lại 2 giây và chuyển hướng câu chuyện: “Mẹ nghe thấy gì không mẹ? Con nghe thấy mùi gì như mùi rau quả chín

”. Lúc Thỏ đi học mẫu giáo mẹ đã nhận thấy khi nói về mùi hương Thỏ dùng từ “nghe” chứ không phải “ngửi”
. Chẳng hạn như Thỏ đi đâu với bố về tới cửa Thỏ đã véo von: “Mẹ nấu món gì mà ngon thế, con đi từ dưới cầu thang con đã nghe thấy mùi thơm”. Mẹ đã dạy Thỏ là khi con tả về mùi hương con dùng từ “ngửi” chứ không phải “nghe” vì mắt nhìn, tai nghe, mũi ngửi… Thỏ vâng dạ lúc đó nhưng trong văn nói hàng ngày theo thói quen giao tiếp Thỏ vẫn vô tư “nghe mùi” (giống các cô các bác người Nam trong công ty mẹ) 
.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét