Lại đặt title giống giống chị Phan Thị Vàng Anh một tẹo ( cafe suada nhỉ?).
Mùng 1 tháng 10 âm lịch, còn 2 tháng tròn nữa là đến tết cổ truyền.
Mẹ và Bông về nhà đã 5 rưỡi chiều. Bố bận công việc, chị Thỏ đi học thêm. Gần 19h bố rước chị về luôn thể. "Nào! Bông tự chơi cho mẹ cơm nước nhé", ngặt nỗi hôm nay đối diện nhà mình có cái đám ma, kèn trống tùng phèng to ơi là to làm Bông cứ quẩn chân mẹ và nói :" mẹ ơi, Bông chợ ( sợ )" làm mẹ không làm nhanh được. Nấu xong cũng đã là 6 rưỡi tối, hai mẹ con đi siêu thị mua trái về cây cúng. Rồi Thỏ và bố cùng về, Thỏ tắm gội xong ăn cơm, mẹ xúc Bông ăn. Bố tranh thủ ăn trước mẹ. Thỏ: " mẹ ơi con ngán quá con không ăn nữa đâu". Nhìn tô cơm còn một nửa, mẹ biết mẹ phải xúc cho Thỏ ăn nốt. Quần áo còn nguyên từ lúc đi làm về mẹ ăn vội lưng cơm rồi mới đi tắm ( chẳng có thời gian cho xuôi cơm, nhờ trời mấy năm nay đều như vậy chả thấy đau bao tử gì hết ). Chưa hết, bố phải chạy đi ra ngoài có tí việc, tí việc đó xong cũng là tám rưỡi tối. Bố về tới nhà thì bố mẹ cự nhau ( chả phải lỗi tại ai, tại cuộc sống nhiều lo toan và mệt mỏi ), cách nay hai năm thì chuyện cự này thế nào cũng to tiếng và trong lòng mẹ thế nào cũng ấm ức, hôm nay thì không, mẹ bình tĩnh, thản nhiên đến chính mẹ cũng ngạc nhiên. Lúc này điều mẹ quan tâm hàng đầu là ôn thêm cho Thỏ một chút kiến thức để mai Thỏ thi ( Tiếng Việt ). Ba bố con vô phòng ngủ lúc 21h30. Mẹ gọi điện thoại cho bà ngoại. Có vẻ trong bốn chị em, mẹ và bà hợp nhau nhất. Nói chuyện vu vơ với bà 5 phút, mẹ nhìn đống chén bát nồi niêu trên bàn bếp mà không hề thấy bực bội chút nào, mẹ bắt tay vào rửa ráy lau chùi kệ bếp sàn nhà, vừa làm vừa hát nhỏ nhỏ mặc dù cũng thấy hơi buồn ngủ.
Lại nói về sự hát, mẹ cũng chẳng thích hát lắm nhưng ở đám ma hàng xóm chiều qua, dàn nhạc tây chơi bài "Vì đó là em" lúc đó mẹ đang nấu cơm chiều tự dưng mẹ hát ( vô thức ) theo nhạc, thế là bố lườm mẹ và la: " vô duyên, người ta chết chả buồn thì thôi lại còn hát theo nhạc ). Mẹ ngẩn mặt ra ( hơi quê ). Rồi nghĩ, mình có vô tâm khi mình không buồn không nhỉ? Đâu có, khi biết tin bác ấy mất ( mặc dù bây giờ dám cá là mẹ chỉ hơi nhớ mặt bác ấy thôi ) mẹ cũng hơi buồn đấy chứ. Năm nay bác ấy 53 tuổi, vợ bác cũng tầm đó, hai con của bác lớn hết rồi, 1 chị đi làm, 1 anh học đại học. Bác mất đột ngột vì bị đột quỵ, tức là không phải ốm đau hay tai nạn gì hết, một cái chết cũng nhẹ nhàng. Không như bố bạn Ty và Gấu ( chồng cô Khánh bạn mẹ ). Chú mất sau một thời gian khá dài lâm trọng bệnh, chú mất khi chú mới 37 tuổi và bạn Ty và Gấu thì còn quá nhỏ ( 6 tuổi và 2 tuổi). Mẹ cũng đã rất buồn trước tình cảnh mẹ con nhà cô ấy.
Phải chăng khi người ta cứng tuổi, cách người ta giải quyết xung đột cũng khác và quan niệm về một kiếp nhân sinh cũng khác khi người ta trẻ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét