Thứ Hai, 18 tháng 1, 2010

Nhớ mãi Hải Phòng ơi


Khi nói về những ca khúc viết về Hải Phòng hầu như ai cũng nhớ ngay đến ca khúc “ Thành phố Hoa Phượng Đỏ” của Lương Vĩnh và Hải Như. Riêng tôi ca khúc tôi thích nhất về Hải Phòng là ca khúc 'Nhớ mãi Hải Phòng ơi' của nhạc sỹ Đồng Dương Chiều. Lần đầu tiên tôi được nghe ca khúc này là một người bạn của bố hát tặng mọi người trong đám cưới chị gái tôi ( 26/03/2000 ) khi nhà trai đến xin dâu. Đám cưới là một chuyện vui mà bác lại hát một ca khúc da diết, đượm buồn và sâu lắng. Chắc vì ép phê của ca từ trong bài hát này mà tôi đã “diễn” một scene cực kỳ cảm động. Bất giác tôi nhớ HP ghê gớm, tôi thấy nhớ nàng khi nàng đi lấy chồng không ở chung nhà với mấy chị em tôi nữa. Tôi bước đến ôm hôn nàng như một lời tạm biệt và khóc. Hai em sau tôi cũng khóc theo, còn nàng mắt cũng đỏ hoe.


Tôi rời HP năm 17 tuổi với không nhiều hiểu biết về nơi mình sống suốt thời thơ bé. Hành trang mang theo chỉ là kỷ niệm. Nhưng kỷ niệm quả là có sức nặng của riêng nó. Tôi đã rời Hải Phòng vào Sài Gòn được 17 năm, đúng bằng với số năm tôi sống ở Hải Phòng nhưng bây giờ và có lẽ là mãi mãi tôi vẫn không thể nào nói yêu Sài Gòn được. Tôi chỉ có thể nói tôi thích Sài Gòn và tôi yêu Hải Phòng bằng kỷ niệm. Bây giờ nơi tôi công tác cũng nhiều anh chị người HP, mỗi người đều có lý do riêng cho sự Nam tiến nhưng hầu hết ai cũng thành đạt, họ cũng giống tôi là rất yêu HP. Ai đó nói dù bạn sống bao lâu trên đời đi nữa thì 20 năm đầu đều là nửa đời đầu dài của bạn, thế nên tôi cũng như các anh chị ấy, yêu Hải Phòng là điều dễ hiểu.


Sắp đến tết Nguyên Đán, thời tiết SG vẫn một ngày 3 mùa: sáng lạnh, trưa nắng, chiều tối heo heo, chỉ thiếu mưa xuân. Không khí Tết vẫn là một điều gì xa xỉ ở SG nhưng cái không khí cuối năm vẫn khiến người ta nôn nao nhớ về những ngày xa xưa ấy.


Tôi cám ơn bố mẹ đã sinh tôi ở Hải Phòng và cho tôi sống thời thơ bé ở Hải Phòng để bây giờ tôi có kỷ niệm để mang theo.


Tôi cám ơn anh rể đã rước nàng về dinh.


Tôi cám ơn người bạn của bố đã hát Nhớ mãi Hải Phòng ơi cho tôi nghe.


Tôi cám ơn số phận đã cho tôi gặp chồng tôi ( anh cũng người HP ).


Tôi cám ơn những người bạn Hải Phòng của tôi, đồng nghiệp Hải Phòng của tôi,  hằng ngày chia sẻ tâm tư tình cảm với tôi. Dù các bạn đang sống ở Hải Phòng hay Sài Gòn, Hà Nội nhưng trong tim mỗi người đều có tình yêu dành cho Hải Phòng.


Tôi viết entry này như một lời tâm tình gửi mảnh đất yêu thương mà ai đã đi xa đều mong ngày trở lại ( rồi lại ra đi -như những người như tôi, hic).


 


Nhớ mãi Hải Phòng ơi


Đồng Dương Chiều


 


Hải Phòng ơi giờ đây mấy chục năm rồi


Tôi vẫn nhớ những  ngày xa ấy


Những đường phố thân quen dìu tôi đến trường


Giữa những mùa hoa phượng thắm dâng hương


 


Từ miền xa gửi qua sóng biển đôi lời


Tôi vẫn nhớ những người xưa ấy


Những tâm hồn giản dị sáng trong


Giữa cuộc đời đầy chìm nổi bão dông


 


Tôi không thể nào quên những con đường chung bước


Tôi không thể nào quên tiếng còi tàu trong đêm


Tôi không thể nào quên em trở về xóm vắng


Tôi không thể nào quên những ánh mắt em cười


 


Hải Phòng ơi giờ đây mấy chục năm rồi


Tôi vẫn nhớ hoa phượng đỏ năm ấy


Mấy chục năm rồi hoa vẫn thắm trong tôi


Mấy chục năm rồi em vẫn sống trong tôi


 


Rồi hoàng hôn từng đêm sóng em vỗ bờ


Như muốn nói những lời say đắm


Có ngọn gió lang thang tìm nhau bốn mùa


Có con đường hòa vội bước chân ai


 


Biển gọi em trời đêm giá lạnh sao mờ


Rung tiếng hát bến bờ xa vắng


Những con đường của tuổi ấu thơ


Dẫu xa rồi nhưng không cản ước mơ


 


Tôi không thể nào quên những vui buồn bên em


Trong hoang lạnh chiều đông con thuyền rời bến vắng


Tôi không thể nào quên dáng em chiều sâu nắng


Con tim rộn niềm vui những tháng năm ngọt ngào


 


Biển chiều đêm tình em muối mặn dâng đời


Tôi muốn hát muôn lần tình yêu ấy


Mấy chục năm rồi hoa vẫn thắm trong tôi


Mấy chục năm rồi em vẫn sống trong tôi.


 


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét