Tình hình là bạn Bông 16 tháng mà đã có thâm niên 6 tháng đi nhà trẻ . Khi bạn được 10 tháng thì bố mẹ quyết định cho bạn đi nhà trẻ tư. Bạn thiệt thòi hơn chị Thỏ, ngày xưa chị Thỏ được bà ngoại trông đến 1 tuổi rưỡi rồi đi trường mầm non luôn.
Vì trường mẫu giáo công lập và bán công bắt đầu nhận cháu phải đủ 18 tháng nên Bông phải đi nhóm trẻ gia đình. Nhà trẻ này ngày xưa mẹ cũng đã từng gửi chị Thỏ mỗi khi trường mẫu giáo chính nghỉ hè nên mẹ rất yên tâm. Trước khi nhận trông Bông, bà Năm (người giữ trẻ) cũng test Bông qua điện thoại – tất nhiên là mẹ trả lời rồi - rằng: “bé mấy tháng, bao nhiêu kg, ăn có dễ không, ngủ có dễ không, có hay khóc nhè không … vv…”. Bà Năm đúng là rất có nghề, Bông đi được 2 tháng về đã biết tự phục vụ - là cầm bình sữa tự bú, không cần người khác cầm giùm . Khi thấy mẹ pha sữa là Bông đã đi vô phòng ngủ lấy 1 cái gối yêu thích của mình để trước tivi , miệng “mâm mâm” liên hồi, mẹ đưa cho bình sữa là nằm lăn ra gối đầu lên gối, vừa nằm vừa nói "ềnh" rất là khoan khoái. Bông ta bắt đầu công việc nún nún mút mút. Nếu đói thì mút cật lực còn không thì vừa thưởng thức sữa, chân vừa nhịp nhịp, mắt láo liên xem TV hay theo dõi mọi người. Thấy có vụ gì vui vui là stop vụ bú bình lại, nhỏm ngay dậy. Thế nào bình sữa cũng lăn ra nền nhà, thế nào Bông cũng dựng bình sữa ngay ngắn lại rồi mới đi chơi tiếp. Nếu sữa có bắn ra nhà Bông ta sẽ vớ ngay cái khăn nào gần đó (bất kể là cái gì miễn là trông có chất liệu vải) lau lau chỗ sữa vừa bắn ra, nếu không có món gì khả dĩ Bông sẽ lấy tay mình lau nền nhà. Món này chắc chắn học của bà ngoại.
Bông biết nói khá sớm (khoảng 10 tháng là đã kêu “bà ơi” loạn xị - khá sõi) . Nhưng đến bây giờ 16 tháng rồi vốn từ cũng chưa tiến triển được là bao. Chỉ nói “bà ơi, mẹ ơi, Bi ơi, mâm mâm, đi ra - từ này hay được dùng vì trên nhà bà ngoại có con mèo nhỏ thấy Bông lên cứ xán lại cọ cọ vào người Bông, bà ngoại đuổi mèo “đi ra” thế là Bông học luôn). Rồi biết “bye bye” - từ này có vẻ dễ học hầu như em bé nào cũng biết nói. Thỉnh thoảng gọi Thỏ “chị ơi”. Và nếu có ai hỏi “Bông ăn cơm có ngon không?” Bông rất hào hứng trả lời “ngoong”. Bông yêu bố lắm, quấn bố hơn mẹ nhưng vẫn chưa biết gọi “bố ơi”. Bố Thắng cứ ấm ức mãi. Hiii.
Nhà bà năm theo đạo thiên chúa, có hình chúa Giesu, Bông chỉ vào hình Chúa Giesu và nói : “ông già, ông già” . Cái này thì quả thật không biết nàng ta hóng hớt từ đâu vì nhà mình không có hình Chúa, mà bà Năm chắc chắn không dạy như vậy.
Có một hôm Bông lười ăn cháo, bà Năm nói “con ăn nhanh đi không con mèo ra ăn hết đấy”. Bà Năm lấy tay che miệng mình kêu: “meo meo” , rồi hỏi Bông cốt để Bông vui chuyện mà nuốt cháo: “con mèo đâu Bông, Bông kiếm cho bà con mèo đi”. Bông vẫn không nuốt cháo, mủm mỉm cười lấy tay chỉ vào miệng bà Năm, ý là bà năm kêu meo meo. Huuu.
Trẻ con có cách cảm nhận về thời gian rất riêng. Từ rất nhỏ khi phải đi nhà trẻ chúng đã biết ngóng chờ bố mẹ đến rước về. Hôm nào bận việc phải rước Bông hơi trễ là Bông trông ngóng. Có một hôm các anh chị về hết rồi mà mẹ vẫn chưa đón - hôm đó mẹ bị kẹt xe, Bông tự lôi, kéo ba lô quần áo của mình ra giữa sân nhà bà Năm ngó ra cổng chờ mẹ. Mẹ nghe bà kể lại mà cứ thương em mãi . Rồi Bông có tài phân biệt tiếng xe của mẹ. Mẹ đi xe đến cửa nhà bà, bao giờ mẹ cũng dừng xe tắt máy rồi mới gọi “bà ơi”, hoặc “Bông ơi”. Nhưng trước đó thế nào Bông cũng đã nhìn bà và nói : “mẻ, mẹ” - ý là mẹ đến rồi bà dắt em ra với mẹ.
Bông yêu của mẹ , khi mẹ có bầu con hình như mẹ quá kỳ vọng con sẽ là 1 bé trai nên bây giờ con quậy lắm (cho đáng đời mẹ, nhỉ? )
13 tháng con đã biết giẫm lên các đồ vật khác để mình cao hơn, với tay lấy món đồ mà mình thích - bất kể đó là cái gì, khi thì là lon sữa, khi thì là cái nồi úp xuống nền nhà. Nhà mình nhỏ nên giữa bếp và phòng khách chỉ ngăn ước lệ bằng cái quầy bar. Góc bếp của mẹ cũng là nơi con yêu thích bày trò nghịch phá. Con lấy cái thớt thật của mẹ và con dao nhựa đồ chơi của con rồi cũng thái thái, chặt chặt . Bây giờ con đã biết đẩy ghế đẩu (cao hơn cái lon sữa vớ vỉn) khắp nhà, trèo lên mở tủ . Từ nền nhà con leo phắt lên ghế ăn, từ ghế ăn con leo phắt lên bàn ăn và đi đi lại lại trên đó . Có một hôm mẹ thấy con đi lại trên bàn ăn mẹ thử theo dõi xem con thế nào tiếp nhưng con chỉ đi ra đúng mép bàn và quay lại. Hic, hình như cũng biết bước tiếp sẽ bị ngã.
Rồi con còn biết trêu anh Lạc . Hôm đi nhà mình và nhà anh Lạc uống café ở Dinh Thống Nhất, nét mặt con tính toán, nghĩ ngợi, con cố tình giẫm chân con lên chân anh Lạc rồi ngó xem anh Lạc có phản ứng gì không. Chân mẹ và chân bác Mai cũng cạnh chân anh Lạc nhưng con đâu có giẫm. Hiii. Chắc cũng biết không nên “đùa” với người lớn.
Đây là một vài tấm hình ghi dấu các chặng phát triển của con.
" Chào các bạn! tôi đã đến rồi đây."
" Mẹ chào con. Cuộc đời chào con"
Bông chào đời lúc 9h10 ngày 201/11/2007 tại BV phụ sản Từ Dũ
chụp ké SN cô Hằng 02/01/2008
4 tháng. Tớ là đệ tử của môn phái Thiếu Lâm
bà ngoại mới cắt tóc máu cho tớ nên đầu tớ hổng còn cọng tóc nào.
6 tháng tớ có 3 răng rồi.
Các bạn nhìn kỹ mà xem tớ mọc răng không như sách dạy đâu.
Bạn răng ở hàm trên là hàng xóm của răng cửa đấy
(lẽ ra răng cửa ưu tiên mọc trước, chẳng hiểu sao bạn hàng xóm kia bon chen quá)
7 tháng, tớ đang tập thể dục, bài hít đất nhưng tớ chỉ cần 2 chân và 1 tay thôi nhá
thôi nôi, tớ đúng là con gái "rượu" của bố tớ
15 tháng. Tớ tự tin đi chơi một mình mà không cần ai dắt tay
Hình này chị Thỏ chụp tớ đấy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét