Chơi xuân (Phan Bội Châu - 潘佩珠, Việt Nam)
Quân bất kiến Nam, Xuân tự cổ đa danh sĩ
Đã chơi xuân đừng quản nghĩ chi chi
Khi ngâm nga xáo lộn cổ kim đi
Tùa tám cõi ném về trong một túi
Thơ rằng:
Nước non Hồng Lạc còn đây mãi
Mặt mũi anh hùng há chịu ri
Giang sơn còn tô vẽ mặt nam nhi
Sinh thời thế phải xoay nên thời thế
Phùng xuân hội, may ra ừ cũng dễ
Nắm địa cầu vừa một tí con con
Đạp toang hai cánh càn khôn
Đem xuân vẽ lại trong non nước nhà
Hai vai gánh vác sơn hà
Đã chơi chơi nốt, ố chà chà xuân.
Suốt 1 năm rưỡi còn lại của cấp 3 mình cô đơn và lạc lõng. Mình khóc hoài, nhớ trường cũ, bạn cũ, thành phố cũ (có thể gọi là sốc văn hóa vì bị thay đổi môi trường sống). Bố mẹ và chị gái chắc đỡ hơn mình và 2 em gái. Vì bố mẹ là người lớn, bố mẹ quyết định di chuyển chỗ ở, chị gái lúc đó đã đi làm (chị 18 tuổi), còn mình 16 tuổi và 2 em gái em kế mình lớp 5 và em út lớp 3. Chúng nó cũng giống mình, mặt cứ chảy ra vì không quen trường quen lớp. Bây giờ thỉnh thoảng nằm mơ lại quãng thời gian học cấp 3 ở SG mình vẫn toát mồ hôi vì sợ. Giật mình tỉnh dậy may quá chỉ là giấc mơ. Giờ nghĩ lại không biết mình đã vượt qua những tháng năm đó như thế nào và thi đậu đại học ngay năm đầu tiên??? (Vì nói ra xấu hổ, thời gian học cấp 3 ở HP mình chưa có khái niệm đại học là cái gì, học lực cũng tạm tạm) – chắc do tụi nó học dở hơn mình. Hiii.
Suốt thời gian học cấp 3 trong này, thú vui duy nhất của mình là đi bộ ra nhà thờ Đức Bà mua thiệp hoặc giấy viết thư và chui vào bưu Bưu Điện Thành Phố viết thư cho các bạn cũ. (ừ nhỉ! hôm nào phải ôn lại cảm giác ấy, mà viết cho ai bây giờ nhỉ???)
Giờ đây, 16 năm đã trôi qua, tổng kết lại mình đã “được” gì và “mất” gì vì sự thay đổi môi trường sống ấy??? So sánh thế thì vô cùng vì cuộc sống luôn cuộn chảy, những gì đã qua không thể trở lại. Mình thực sự thích nghi với cuộc sống trong này, bây giờ về HP chỉ là về chơi thì được chứ còn về ở hẳn chắc mình lại bị sốc tiếp. Heee. Nhưng có bài thơ này hơi đúng với mình nè.
Có Khi Nào
Có khi nào trên đường đời tấp nập
Ta vô tình đã đi lướt qua nhau
Bước lơ đãng chẳng ngờ đang để mất
Một tâm hồn ta đợi đã từ lâu.
(Bùi Minh Quốc)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét