Bạn thân mến,
Hôm qua tớ đi thăm bác P. CFS bạn ạ. Bạn có nhớ bác ấy không, bác ấy đang bị lao (là bác ấy nói với mọi người thế) còn tớ nghĩ trong suy nghĩ của nhiều người có lẽ bác bị K rồi. Bác ấy gầy lắm, còn khoảng 45 cân thôi. Bác ngồi trông nhỏ thó và mệt mỏi, nói chuyện với mọi người cũng là cả một cố gắng lớn, giọng phều phào tớ nghe câu được câu chăng. Bác kể bác uống 3 lần thuốc 1 ngày, mỗi làn 1 chục viên, đến nỗi đến giờ uống thuốc, nhìn thấy thuốc là bác nổi nóng. Uống nhiều kháng sinh liều cao rất mệt và nóng, nó bào dạ dày của bác, mà bác lại chả ăn được. Cả ngày bác chỉ ăn tí cháo loãng và uống ensure mà cũng chẳng được nhiều vì ăn vào là nhợn ói, đến uống nước lọc cũng không uống được nhiều. Tớ băn khoăn tự hỏi liệu có phép màu nào giúp bác khỏi bệnh và quay lại V làm không nhỉ? Khó lắm bạn ạ, nếu bác vẫn không ăn được. Thực phẩm sẽ giúp con người duy trì sự sống, nếu bác cứ không ăn được thế này thì bác giống ngọn đèn dầu, đèn cứ cháy mà dầu không được châm vào thêm, từ từ dầu sẽ hết và ngọn lửa sẽ tắt. Tớ thăm bác xong mà lòng buồn vô hạn, biết rằng SINH - LÃO - BỆNH - TỬ là quy luật muôn đời mà lòng không khỏi ngậm ngùi. Rồi tớ nhớ đến câu thơ mà tớ đọc được ở đâu đó " Cuộc đời ngắn tựa gang tay. Ngọt ngào không hết đắng cay làm gì". Đúng quá bạn nhỉ, cuộc đời ngắn lắm, tại sao mình cứ đắng cay với mình, đắng cay với người dù là tại mình hay tại người thì cũng chẳng nên đắng cay, đắng đót...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét