Thứ Tư, 15 tháng 6, 2011

Thơ Đỗ Trung Quân

Trò chuyện với người (hoặc là) anh em (hoặc không)


Tôi


Gã đàn ông gần sáu mươi tuổi.


Đi qua cuộc chiến tranh dài nhất trong lịch sử đất nước.


Tưởng mình thoát được chiến tranh


Vẫn phải đập nhau một trận ra trò với thằng diệt chủng.


Chuyện cũ rồi


Không chết thì về


Về thì làm thơ trời – trăng – mây -  gió…


Thơ trẻ con – thơ tình – thơ ấm ớ.


Như mọi nhà thơ mây gió của xứ sở này,


Hôm nay


Tôi tọt xuống đường biểu tình , tuần hành ở tuổi vị thành…mây


Đi cùng thanh niên mà thấy mình phát chán.


Hét thì hết hơi


Đi tuần hành thì nhức đầu gối.


Thôi thì


Ai có sức dùng sức


Ai có hơi dùng hơi


Hết hơi hết sức thì lết đi trong im lặng.


Tại sao tôi đi ?


Đơn giản rằng phụ nữ còn đi


Bà bán cá còn đi


Anh sinh viên còn đi


Cô thiếu nữ còn đi


Để Thị uy


Với bọn cướp nước


Bọn ngoại xâm


Bọn giả nhân


Và cả với đứa nào rắp ranh bán nước.


Các anh an ninh này


Ta biết thừa chuyện ai nấy làm.


Nhưng gì thì gì đừng đánh đồng bào mình


Đừng bẻ tay , vặn cổ đồng bào mình


Hãy vặn cổ bẻ tay bọn xâm lược.


Thuế đồng bào nuôi các anh bấy nay


Làm thế coi không được.


Nay mai kẻ cướp vào tận nhà.


Nó trói cổ cả anh lẫn tôi


Tù nhân một giuộc


Nói thế thôi chứ dân mình yêu nước.


Phụ nữ đánh tới cái lai quần


Nói chi dân


Cởi truồng cũng giữ nước.


Tôi thấy anh trấn áp dân mình


Coi không được.


(Sưu tầm)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét