Thứ Tư, 24 tháng 12, 2008
Canh bún
Sài Gòn không phải nơi nào cũng giàu sang và hoa lệ. Cũng có những xóm nghèo nghèo như bao nhiêu thành phố khác ở Việt Nam. Sáng sáng trên đường đưa Bông đi học mình hay để ý đến quán Canh Bún của 2 vợ chồng nhà kia. Cả 2 người chừng ngoài 50, không còn trẻ nhưng cũng chưa quá già, vợ bán hàng chồng chạy bàn bưng bê, trông rất tình cảm. Quán nhỏ và sạch sẽ, tuy là quán vỉa hè nhưng đó là con đường nhỏ nên không bụi bặm như đường lớn. Mình lẩn thẩn nghĩ ngợi, gần đó không có công sở hay trường học nên đối tượng khách hàng chỉ là những người dân cư ngụ xung quanh, 1 sáng bán giỏi lắm được 70 đến 100 tô. 6000 đồng / tô ( có hẳn 1 miếng chả Huế xinh xinh, dài dài cỡ ngón tay ), suy ra lời lãi cỡ 100 ngàn / ngày, cứ cho là 3 triệu / tháng cho 2 người. chưa kể đến những ngày ế hàng, mưa gió... Mình có cảm tình với vợ chồng nhà ấy ( vì mỗi lần ghé mua khi trả tiền lúc nào bác trai cũng nói "cảm ơn cô đã ghé" ) nên mình làm một việc rất ư là "ruồi bu" là đến công ty nghe ngóng có chị em nào có nhu cầu ăn sáng canh bún là xung phong đi mua hộ ngay. Dù hôm sau 2 mẹ con ra khỏi nhà sớm hơn 10 phút, dù đằng trước đèo Bông, sau lưng mang balô quần áo đi học của Bông, 2 móc 2 bên xe là sữa Bông và cơm của mẹ, dù phải cuốc bộ từ nhà xe vào văn phòng hết 50m, mình vẫn sẵn sàng tha lôi thêm mấy bịch canh bún. Hôm nào có khoảng 5 người nhờ vả là vui lắm vì biết người bán hàng cũng vui. ( "Kệ, mình bỏ công mua hộ người ta một chút, người bán cũng bán được hàng" - mình 'noi gương' 1 chị đồng nghiệp của mình đã từng nói vậy.) Bây giờ chị đã theo chồng về xứ sở của những chú chuột túi. Nhất định mình sẽ có 1 entry về chị.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét