Thứ Sáu, 27 tháng 2, 2009

Giảm cân


Chuyện giảm cân bao giờ cũng là đề tài bất tận của chị em nhất là các chị em giới văn phòng sau khi sinh

. Mình không cao, so với thế hệ của mình, mình còn hơi thấp là khác. Mình chỉ cao 1m52, khi chưa lấy chồng cân năng loanh quoanh mức 47 - 48kg. Đi làm toàn mặc áo dài ( bắt buộc ) hoặc mặc đầm ngắn trông vẫn cute như ai
. Sau khi lập gia đình và có bé Thỏ cân nặng cứ nhất định án ngữ ở mức 49.5 - 50kg. Lúc này đi làm hết phải mặc áo dài nên không căng thẳng chuyện phải thanh toán 2kg dôi ra. 5 năm sau có thêm Bông, trộm vía nuôi Bông khá nhàn nên khi Bông gần đầy năm mà cân nặng của mẹ vẫn 54 - 55 kg
. Tròn xoe. Khi có bầu mình tăng cân đúng như sách dạy ( tăng 11 - 12 kg và sanh con từ 3kg - 3.2kg ). Bắt đầu nghĩ đến chuyện phải giảm cân. Vào google search đủ các loại tài liệu làm theo, thậm chí còn ghi chép lại khẩu phần ăn từng bữa để đếm lượng calo đã nạp vào, rồi dậy sớm chạy bộ... Cũng chẳng ăn thua
. Chán chả nghĩ đến. Đúng lúc ấy phòng nhân sự có nhân viên mới. Em này không bao giờ thấy có mặt ở bữa trưa cùng mọi người. Lúc đầu nghĩ em ấy là nhân viên mới nên ngại không xuống nhà bếp ăn trưa cùng mọi người, về sau thân hơn mới biết em có chế độ ăn hơi khác nhiều người. Sáng ăn sáng như một bữa chính ở nhà ( cũng có đủ cơm, rau và đồ mặn ), trưa uống sữa, chiều ăn chiều bình thường. Mình liền làm theo em nhưng có một chút khác biệt. Sáng thì không thể ăn sáng sớm ở nhà được vì phải lo cho 2 bé đi học. Mình mang cơm đến công ty và ăn lúc 9h - 10h, chiều ngủ dậy ăn lặt vặt một chút với mấy chị em, thường là trái cây hay bánh mứt gì đó, dân văn phòng mà chiều nào ngủ dậy cũng có cái gì nhóp nhép vừa ăn vừa tám chuyện linh tinh một chút rồi mới làm việc
. Chiều về ăn cơm tối với chồng con. Mình chỉ nghĩ đơn giản giảm bớt một bữa sáng là giảm bớt lượng calo nạp vào. Sáng dậy cũng đi bộ ở công viên gần nhà với chị hàng xóm nhưng không được chăm chỉ lắm. Khi mình chán chả quan tâm đến cân nặng nữa thì nó lại giảm, sau 2 tháng mình giảm được 4 kg. Bây giờ duy trì ở mức 50kg, bằng trước lúc sinh Bông. Rất nhiều chị em ở công ty hỏi han kinh nghiệm giảm cân thế nào mà kỳ diệu thế, giảm cân nhưng da dẻ vẫn hồng hào, vẫn khỏe mạnh . Có vài người thực hiện phương pháp giống mình nhưng không hiệu quả, hoặc là bị tụt huyết áp hoặc nhịn bữa trưa nhưng bữa xế và bữa tối ăn bù nên đâu vẫn hoàn đấy. Chắc do cơ địa từng người. Khi mình chuyển sang ăn theo cách này mình chỉ bị khó chịu 1 tuần đầu, và đặc biệt không kiêng khem bất cứ loại thức ăn nào ( mình vốn lười ăn rau, thích ăn cá hơn ăn thịt ) và chẳng bao giờ bị cảm giác thèm ăn mà không dám ăn. Nói chung rất thoải mái. Vấn đề nằm ở tư tưởng chăng??? Khi không quá căng thẳng áp đặt mình phải giảm cân, khi thấy bụng hơi đói nhưng tặc lưỡi ực ly nước lọc rồi tìm thú vui khác ngoài chuyện nghĩ đến cái bao tử đang biểu tình bạn thì bạn sẽ giảm cân được thôi. Đấy là lý thuyết cùn của mình.
. Nhưng mình thấy 1 phụ nữ ngoài 30 đã có chồng con hơi mập 1 chút mới đẹp. Cái đẹp thể hiện ở sự đầy đặn của 1 ngừơi mẹ, đằm thắm của 1 phụ nữ chín chắn tự tin. Theo 1 khảo sát ở Anh phụ nữ thấy mình đẹp nhất ở tuổi 32, năm nay mình 33 rồi
.

Thứ Tư, 25 tháng 2, 2009

Đồ Sơn một ngày mùa đông

mùng 4 tết

Dosonmuadong" width=640 alt="Image" />

Gánh hàng hoa

Hải Phòng có cách bán hoa cúng rất hay, những bông hoa được cắt ngăn ngắn, đủ các loại hoa, được xếp vào đôi quang gánh, người bán gánh đi khắp phố phường. Khi có người mua hoa, người bán sẽ lấy mỗi loại một bông gói vào lá lá chuối, cột bằng sợi cói trắng nhỏ. Người mua về có thể chưng bằng cách xếp chung với trái cây hoặc xếp vào 1 cái đĩa nhỏ. Vào đây trên 15 năm nhưng lúc nào mình cũng nhớ về những gánh hoa. Hoa cúng ở SG thường là hoa cành dài cắm vào bình.

Photobucket

Chị không phải con sư tử

Chuyện là thế này. Vào một buổi chiều, bố mẹ đang ăn cơm, Thỏ ăn trước rồi và đang nằm dài xem hoạt hình trên CN, Bông loanh quanh gần chị chơi với gấu bông, thỏ bông, ngựa gỗ... chơi một hồi cũng chán, bỗng nhiên Bông phát hiện ra trò mới là nắm tóc chị giật mạnh ( tóc Thỏ rất dài ). Bông còn nhỏ, bàn tay cũng nhỏ nhưng nắm tóc chị kéo rất là đau vì kéo cật lực, giật hết sức mình vì bé quá sẽ chưa hiểu thế sẽ làm chị đau. Thỏ đau quá khóc thét lên, vừa khóc vừa nói :" chị có phải con sư tử đâu mà em nắm tóc chị. huuu ". Bông thấy chị khóc to quá cũng khóc theo. Mình rất phục Thỏ ở khoản rất thương em và nhường em. Từ ngày có em Bông chưa bao giờ Thỏ giành đồ, tị nạnh với em và đặc biệt chưa bao giờ đánh em cái nào dù chỉ là nhẹ nhất. Cũng có nhiều khi bị Bông phá đồ, làm phiền nhưng Thỏ chỉ nhăn nhó, cáu kỉnh và méc mẹ thôi. Ôi, Thỏ yêu của mẹ, ưu điểm lớn nhất của con là con rất thương em. Mẹ nhớ có một lần mẹ đang nằm trên nệm, em Bông đi không vững thế là té vào mẹ, vô tình trán em Bông và trán mẹ cộc vào nhau, không đau lắm nhưng em Bông vẫn khóc to. Ngay lúc ấy mẹ thấy mắt con nhìn em đầy thương mến và xót em. Mẹ rất cảm động con ạ.

Đồ Sơn một ngày mùa đông


mùng 4 Tết 2009

Thứ Sáu, 6 tháng 2, 2009

hình ảnh gia đình

Từ ngày về làm dâu, nịnh mãi má chồng mới chịu chụp hình chung. Hình này còn thiếu chú Thịnh và Cún.

Photobucket

Thứ Ba, 3 tháng 2, 2009

Về nhà

Sau 14 ngày vui chơi ở Hải Phòng, hôm qua trở về nhà. Cảm giác được trở về nhà sau mỗi chuyến đi thật thích: tinh thần sảng khoái sẵn sàng cho công việc và được trở về nơi ở thân quen ( thật đúng với câu 'Không đâu bằng nhà mình' ). Kết thúc 14 ngày sống thiếu ánh sáng. Không hiểu tại sao những ngày ở HP, đến nhà ai cũng thấy tối tối ( trừ nhà ông anh họ bên cầu Niệm là sáng trưng ). Chắc bà con ở đó nêu cao tinh thần tiết kiệm năng lượng bảo vệ môi trường. Còn nhà mình, căn hộ nhỏ xíu năm chục mét vuông mà thắp 5 đèn neon 1m2, chưa kể đèn ở công trình phụ

Này là bạn xe đạp 3 bánh và bạn ngựa gỗ đang chờ bạn Bông cưỡi. Này là bạn búp bê, bạn gấu bông đang chờ bạn Bông ru ngủ à ơi. Này sách vở , bàn học đang chờ bạn Thỏ học bài mỗi tối. Này là góc bếp đang chờ mẹ Lan Anh nấu cơm. Này là cây lau nhà đang chờ bố Thắng

làm nhiệm vụ.


Ngày mai, ai vào việc nấy. Thỏ Bông đi học, bố mẹ đi làm. Một năm mới lại về, một năm của lao động, tích lũy và thưởng thức cuộc sống này.

Thứ Hai, 2 tháng 2, 2009

Viết cho Hiệp

Tết 2009. Năm ĐẠI CÁT của dòng họ Phạm.


Họ Phạm năm nay đón người con xa lưu 33 năm lạc trở về. Về với Mẹ, về với cội nguồn, với bà con, tiên tổ. Mà vui lắm, có những 3 người: em Hiệp, em Hoan và bé Hương. Mình cảm ơn điều kỳ diệu đã mang em về với cô, vào lúc cô cần em nhất. Quá khứ là quá khứ, năm mới xí xóa cho mọi lỗi lầm cũ em nhỉ? Tha thứ cho Mẹ em nhé. Khi gặp em chị thốt lên trong lòng mình lời xin lỗi: "thay mặt cô, chị xin lỗi em" Mắt em hơi buồn và hay nhìn xuống nhưng chị tin từ nay đôi mắt đó sẽ hết buồn vì em đã có câu trả lời TA LÀ AI, TA TỪ ĐÂU ĐẾN!!!


Hãy cứ sống tốt lành và nhân hậu, điều lành sẽ đến với ta. Chị tin bà nội ( là bà ngoại em ) đã chỉ đừơng cho em tìm về với Mẹ. Năm nay là năm Kỷ Sửu ( năm tuổi của cô ). Một vòng Can chi đã đi qua, 60 năm. Số cô khổ, khổ trọn vẹn 60 năm. Cô mồ côi cha từ bé, lớn lên lận đận đường nhân duyên. Anh chị em phận nào phận nấy, cháu không thể bằng con. Nhưng từ Tết này cô hết mặc cảm rồi, cô có con trai ngoan, dâu hiền, cháu nội xinh xắn. Chi tin những ai biết chuyện này đều mừng cho cô. Hồng phúc cô lớn lắm để cô gặp được em.



3 mẹ con gặp gia đình Hiệp hôm mùng 2 tại Đồ Sơn



em Hiệp



Hiệp - Hoan



bé Hương



Mùng 6 bố và cô từ SG ra HP nhận con nhận cháu. Ai cũng ngùi ngùi xúc động, chỉ có Thỏ là miệt mài cười duyên đặng chụp hình.



Mẹ và Con



Mẹ và dâu


Chắc chắn trong ký ức của mình, Hiệp sẽ không bao giờ quên ngày 31/01/2009, tại ngôi nhà trên đường Trường Chinh, thành phố Hải Phòng em đã được gặp Mẹ. Cuộc sống có những bước ngoặt bất ngờ mà người ta không định trước. Tin vui dồn dập vào đến SG và những ngày cuối năm ( 28, 29 và 30 âm lịch ). Có những thông tin cần tìm kiếm và kiểm chứng. Tối mùng 1 chị nhận điện thoại của bác Khôi. Không thể tin được. Như một giấc mơ. Sáng mùng 2 điện thoại khư khư trong tay chờ 1 cuộc gọi quan trọng. Nhận điện thoại của Hoan, 3 mẹ con và ông anh họ gấp rút lên đường bất chấp cái giá lạnh miền biển. Gặp nhau, em lén nhìn bà bác dâu không máu mủ ruột già nhưng từ nay sẽ có liên hệ họ hàng và chùi nước mắt. Bác Khôi gái cũng sụt sùi cảm động, mùng 3 bác phải về SG và bác cứ sợ không kịp gặp em. Từ sâu xa trong lòng bác tự hào bác là người mà số phận run rủi được gặp em đầu tiên và em còn có quan hệ với nhà bác Tuấn.



với 2 bác Tuấn Măn