Tối qua cho Thỏ đi tái khám ở phòng mạch tư gần nhà. Phòng mạch đó có rất nhiều em bé nhỏ đến khám nên có một xe đồ chơi đi động đến đó bán hàng ( những em bé nào khóc la không chịu cho bác sỹ khám thì bố mẹ mua đồ chơi dụ bé ). Xe đồ chơi đi động này là những món đồ chơi giản dị, giá rẻ được máng lên những thanh sắt gắn đằng sau xe gắn máy ( biển số xe 36 ), người bán là thanh niên còn khá trẻ ( chưa tới 30 tuổi ), hình ảnh làm mình vương vấn nhất là em bé đi theo bố bán hàng. Em bé này nhỏ hơn Bông nhà mình 1 tháng ( 21 tháng ). Trên cái xe gắn máy như ngôi nhà đi động của hai bố con, ngoài những món đồ chơi treo sau xe để bán, đằng trước là cái ghế cho bé ngồi, hai bên treo nào ba lô quần áo của bé, mũ bảo hiểm của bố, rồi giỏ đựng đồ chắc sữa hay đồ ăn gì đó. Mình lẩn thẩn tự hỏi mẹ bé đâu và tự trả lời chắc mẹ bé đi làm ca nên không ai trông bé nên bé đi theo bố bán hàng luôn chứ nếu mang bé đi gửi trẻ nữa thì tốn kém. Phòng mạch mở cửa từ 17h30 đến 21-22h, bé cứ thơ thẩn loanh quanh trên cái vỉa hè chưa đầy 4 mét vuông. Hôm nào trời mưa thì bố bắt ngồi yên vị ở cái ghế trên xe, nếu mưa to hắt vào người bé thì bố choàng cho con cái áo mưa của em bé. Cuộc sống của hai bố con nhà ấy có thể còn vất vả nhưng mình vẫn thấy ấm lòng vì trông cách ăn mặc của hai bố con đều tươm tất, mình nghĩ có một người vợ, người mẹ đang đợi họ ở một căn nhà trọ nào đó hoặc người phụ nữ đó cũng đang tất bật mưu sinh ở một nơi nào đó vì gia đình nhỏ bé của mình.
Và lần nào cũng vậy, nếu Thỏ hoặc Bông bị bệnh mà "có dịp" đi tới phòng mạch tư ấy mình cũng mua một món đồ chơi ở xe đồ chơi đi động ấy mặc cho chồng nhăn nhăn vì chồng không hưởng ứng đồ chơi Trung Quốc ( sợ Bông ngậm vào miệng nhưng Bông cũng lớn rồi, dặn dò cũng biết nghe). Có hôm trong khi chờ bác sỹ khám cho Bông mình cho Bông và bé đó chơi với nhau và mua sữa kêu Bông mời bạn uống.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét