Chủ Nhật, 13 tháng 9, 2009

Viết cho con ( Ngọc sáng 7 tuổi )

Mẹ cảm thấy hối hận vì đã cho con học lớp tăng cường TA.

. Con lanh lẹ những chuyện thuộc về giao tiếp và xã hội, còn về học hành con chậm và sức khỏe kém ( ít ngủ ), lơ đễnh. Như vậy học càng lên cao con càng đuối. Hôm qua nói chuyện với cô Nguyên xong mẹ buồn, lo và thậm chí là sợ hãi nữa. Mẹ chưa biết tính sao, tương lai sẽ thế nào??? Thôi thì trước mắt hai mẹ con mình cùng nhau đánh vật với các bài toán, tiếng việt, đánh vật với giấc ngủ của con. Mẹ chấp nhận thức khuya dậy sớm ( lúc đó con còn say ngủ ) làm bớt việc nhà để dành nhiều thời gian cho con giải trí ngoài trời, kéo con ra khỏi màn hình TV và vi tính. Cho con thoải mái đầu óc trước khi học bài. Mẹ không đặt áp lực cho mẹ con mình phải đạt học sinh giỏi nữa, hạ chỉ tiêu học sinh tinh tướng cho đỡ căng thẳng. Mẹ sẽ động viên bố đồng ý cho con học thêm nhà cô P, để co kèm con sát sao hơn. Mẹ chịu khó về sớm chở con đến nhà cô P và rước con về. Như vậy thứ 7 con được giải lao và xuống nhà chị Bê xả hơi nguyên chiều thứ 7. Mẹ tìm kiếm giờ cho con đi học đàn. Học văn hóa làng nhàng thì phải đầu tư vài tài lẻ. Thôi thì mẹ phải tập với suy nghĩ mình chẳng phải thần đồng thi con mình cũng vậy. Con là con gái mẹ cũng chỉ mong con lớn lên xinh xắn, giao tiếp tốt, có công việc nhàn nhã và có tấm chồng tử tế. Chả mong gì nhiều con nhỉ? Mẹ cũng chẳng thể bổ đầu con ra mà nhét chữ vào được. Nhưng mẹ không đầu hàng, không buông xuôi, mẹ cùng con gian nan rèn luyện hàng ngày, hàng giờ với từng con toán, từng lời văn, từng giấc ngủ của con. Mẹ thề, mẹ hứa và chắc chắn mẹ sẽ làm... còn kết quả ra sao? dù có ra sao con vẫn là con mẹ, mẹ vẫn yêu con dù có lúc giận lên mẹ mắng chửi la rầy đánh đít thì cũng là lúc mẹ xả stress mà thôi. Cơn giận qua đi mẹ sẽ bình tâm lại, mẹ biết hải chấp nhận, phải làm gì cho kết quả không là tệ nhất.


Bây giờ mẹ càng nhìn rõ rằng không bao giờ, không đời nào mẹ đánh đổi sự bình yên của gia đình này lấy bất cứ điều gì cả. Vì vậy mẹ toàn tâm chiến đấu, toàn tâm suy nghĩ. Khi mình nghĩ về điều gì với tất cả tấm lòng, làm với tất cả tình thương, sự cố gắng thì kết quả không bao giờ tệ cả.


Hôm qua bác M nhắc lại 2 câu thơ của HCM


"...sống ở trên đời người cũng vậy


gian nan rèn luyện mới thành công."


Mẹ nhắm mắt làm, nghiến răng làm để giúp con có kết quả học tập tốt nhất trong khả năng của con, không kêu ca than vãn với chính mẹ cũng như với người ngoài. Và đặc biệt mẹ không so sánh con với bất cứ con cái nhà ai vì con là cá thể riêng biệt, con là con. Mẹ hứa đấy.


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét